Duyên Anh ( I )

Dấu Móng Chim Hồng ( I )

Hoàng Hải Thủy

Những năm 1960 tôi gặp trên trang sách bốn câu Thơ của ông Tầu Văn Thiên Tường:

Nhân sinh đáo xứ ưng hà tự?

Ưng tự phi hồng đạp tuyết nê.

Nê thượng vô tình lưu trảo tích.

Hồng phi na kế hướng đông tê!

Tê: Tây.

Người ta ở đời nên sống như thế nào?

Nên như chim Hồng đi trên tuyết.

Chim vô tình để lại trên mặt tuyết dấu chân.

Hồng bay đi bất kể về đông hay tây..

image001 (2)

Trong bốn câu thơ Hán Việt trên đây có thể có một, hai tiếng sai. Vì tôi nhớ không đúng. Có sai xin bỏ qua. Bốn câu thơ ấy đến với tôi năm tôi tuổi đời Ba Bó. Năm ấy – năm 1960 – tôi thấy ý thơ hay nhưng thơ không làm tôi xúc động gì nhiều. Đời tôi những năm ấy đang phơI phới lên hương. Chưa có một tai họa nào đáng gọi là tai họa đến với tôi. Hai mươi năm sau trong những đêm buồn nằm phơi rốn mốc trong Nhà Tù Chí Hòa, chuyện Chim Hồng bay, Chim Hồng bị giam tù, Chim Hồng để lại dấu chân…trở lại với tôi. Ý thơ Chim Hồng bay đi để lại dấn chân chim trên tuyết làm tôi nghĩ;

“ Mình không phải là chim Hồng nhưng mình cũng để lại những hình ảnh, những việc làm, những thái độ trong tù của mình trong ký ức các bạn tù.

Không mong được các bạn khen, mình chỉ cần khi mình ra khỏi tù, có ai hỏi mình sống trong tù ra sao, các bạn tù của mình trả lời;

“ Tên đó tạm được. Không đến nỗi hèn.”

Buổi sáng tháng tận, năm cùng nơi xứ người, cuộc sống của vợ chồng tôi leo lét như ngọn đèn cạn dầu, tình cờ tôi tìm thấy trên Internet, và trên blog “ hoanghaithuy.com” của tôi, một số bài viết về Duyên Anh.

Tôi cảm khái khi thấy những bài viết này có hình ảnh dấu chân Chim Hồng trên tuyết.

( Trích “www. hoanghaithuy.wordpress.com.”)