ĐỌC THƠ HOÀNG SONG LIÊM
Hà Thượng Nhân Hoàng Song Liêm là một trong những con người di tản tương đối thành công.Anh là một Sĩ quan Không Quân cấp Tá. Cộng Sản vào Nam, anh đã sớm đào thoát chạy ra nước ngoài.Anh không bị một ngày tù như phần đông những người bạn cùng trang lứa với anh. Sang đến Hoa Kỳ,anh làm ăn khá giả,con cái tương đối thành công nhưng lời thơ anh vẫn u uất buồn : Tết lạnh quê người phai sắc áo Người đi nẻo khuất vẫn chưa về Nghiêng bầu lại rót mùi cay đắng Gió lạnh phòng không chẳng liếp che ! Không có liếp nào che cả.Mới biết tấm lòng thương quê nhớ nước mãnh liệt đến chừng nào.Bỏ nước ra đi vì anh không thể sống dưới một chế độ không có Tự do,Dân Chủ.Có tự do,Dân chủ rồi nhưng còn một cái gì đó anh không có. Đó là quê hương.Quê hương không phải chỉ là song,là núi, là mồ mả ông cha,là họ hang,làng mạc.Quê hương lại còn là những làn gió,những ánh trăng,những cơn mưa gió thất thường,những con đường lầy lội,những mái rơm,mái rạ,những con người lầm than, đói khổ.Nó là cuộc đời,là tuổi trẻ của chúng ta.Là tiếng mẹ ru,là mùi thơm hoa cau ,hoa bưởi,là đêm khuya tiếng chiếc mo cau rụng ở vườn sau. Ôi quê hương ! Là thứ chúng ta không thể diễn tả bằng lời nhưng nỗi mất mát quê hương vẫn hiện hữu trong chúng ta từng giây,từng phút. Toàn thể tập thơ không bài nào là không đề cập đến quê hương.Quê hương và tuổi trẻ.Quê hương và thời gian.Càng về già,chúng ta càng quý tuổi trẻ,càng ngậm ngùi […]